Người ta nói,
Muốn đi nhanh, một mình ta, ta bước
Muốn đi xa, xin được bước cùng nhau
Để có bạn cùng đồng hành dài lâu
Cần hiểu mình và hiểu cả Người ấy
…
Người ấy nói yêu tâm hồn nữ giới
Người nữ đẹp. Xin bạn hãy nhớ cho
Còn nếu trông bạn nhàu nhĩ buồn xo
Họ sẽ chán và ngó nghiêng kẻ khác
Người ấy nói chẳng còn trinh, mặc xác!
Nghe vậy nhé, nhưng bạn chớ có tin
Nỗi đau ấy đã hằn khắc trong tim
Sẽ bùng phát sau những cơn giận giữ
Người ấy nói yêu bạn không do dự
Yêu suốt đời. Chỉ là ảo tưởng thôi!
Bởi đàn ông thích chinh phục bạn ơi
Điều hấp dẫn thường là điều mới lạ
Người ấy nói đàn bà thường nhẹ dạ
Dễ tin vào lời mật ngọt đầu môi
Tỉnh đi bạn. Đừng mơ tưởng xa xôi
Đàn ông chỉ muốn thêm không muốn bớt
Nếu như họ là con người hời hợt
Bạn hy sinh vô ích để làm gì?
Họ không cần. Họ vô giác vô tri
Vậy hy sinh chẳng hề được đánh giá
Đời lỡ rách phải tự mình chắp vá
Buông bỏ hết những đau đớn bạn ơi
Bởi cuộc đời chỉ có một mà thôi
Hãy trân trọng bản thân mình bạn nhé!
Bucharest, 6.2.2014
Dương Quỳnh Chi
*****
Đỏng đảnh thời gian
Ta ghét lắm thời gian – ngươi – đỏng đảnh
Ta đang vui,
Ngươi chạy vội, chạy vàng
Chẳng thèm nhìn,
Chẳng ngần ngại, cứ vô tình
Nguơi chẳng biết, nụ hôn ta đang ngọt
Người ta yêu, say đắm, cặp môi nồng
Quá hững hờ hay tính ngươi đỏng đảnh
Thích dỡn đùa ngay cả phút thăng hoa
Khi tim ta đang rộn rã reo ca
Khi cuộc tình, ta đang trong cơn khát
Đỏng đảnh quá! Thời gian – ngươi đáng ghét!
Khi đợi chờ, cứ dài mãi lê thê
Khi xốn xang mong nhớ cứ ùa về
Ngươi cứ thờ ơ, lạnh lùng, trôi chậm rãi
Khi nỗi buồn ngập tràn,
Khi lòng ta trống trải
Thì nhà ngươi lại đủng đỉnh,
Ghét quá trời!
Ngươi có biết,
khi nụ hôn đang nồng nàn, say đắm
Ta muốn ngươi dừng lại, đừng trôi
Để những chiếc hôn ngây ngất thay lời
Cho ta đắm chìm trong ngọt ngào hạnh phúc
Đỏng đảnh quá!
Thời gian- ngươi đáng ghét
Ước gì ngươi hiểu hết lòng ta
Hiểu được tình yêu là những lời ca
Cho cuộc đời thêm ngàn lần tươi đẹp
Thời gian ơi – thôi, ngươi đừng đỏng đảnh,
Để cuộc đời, đẹp mãi tựa bức tranh./.
Bucharest, 9/2013
Bùi Quang Minh
*****
Ngày về
Ngày đã định ra đi, trong thâm tâm thầm nghĩ
Dù lệ thấm bờ mi, nói lời chào thiện ý
Ta sẽ gặp lại nhau, ước mơ màu dung dị
Cho ngày xa nhẹ tênh, một ngày trong tuyệt mỹ
Trời đã chớm vào Đông, lạnh từ lâu gió thổi
Mưa âm thầm rơi vội, ướt mái tóc mềm nâu
Và chẳng còn bao lâu, tuyết về giăng đầy phố
Nơi chúng mình hẹn nhau, lá rơi dày lối nhỏ
Anh nói lời chia tay, em biết mà bỡ ngỡ
Để mùa Đông gió bay, lạnh tràn khung cửa sổ
Đông mang về mưa gió, anh mang theo nỗi sầu
Năm tháng trôi như cuốn, thời trai trẻ qua mau
Có gì bất ngờ đâu, mà lệ rơi mắt đỏ
Chúng mình tạm xa nhau, biết thương hoài trong nhớ
Anh nói lời xa em, cho lòng buồn dang dở
Chuyện tình yêu ngàn năm, nhớ nhung là duyên nợ
Nơi xa xăm gắn bó, là tình yêu suốt đời
Gửi vào ngọn gió rơi, mối tình thương thầm kín
Chuỗi tháng ngày xa nhau thành sợi dây lưu luyến
Hẹn mai ngày vui đến, là ước nguyện dài lâu
Nhớ mãi nhau.
Phạm Quang Thu
*****
Tình Muộn
Tình cờ gặp em hỡi em yêu
Mắt cười biết nói hồn phách siêu
Tim anh rạo rực lòng quyến luyến
Một nàng kiều nữ đến bến chiều
Thướt tha thục nữ mắt đăm chiêu
Nhẹ bước chân đi sao yểu điệu
Buổi đầu gặp gỡ chiều hôm ấy
Quyến rũ hồn anh cuối tuổi chiều
Chiều buông thầm lặng mối tình yêu
Thổn thức thương yêu hết cô liêu
Tình anh rạng ngời niềm hạnh phúc
Hạnh phúc nào hơn hạnh phúc chiều
Mùa xuân tình thắm đắm say tình
Từ đó Anh-Em hai đứa mình
thầm gọi tên nhau cùng hò hẹn
Vui sao tình muộn của chúng mình.
Bucarets 14.2.2014
Thủy Thi
*****
Người đàn bà làm thơ
Trong màn đêm quạnh quẽ
Tim như ai cào xé
Hồn vỡ vụn rỗng không
Cuộc đời lắm bất công
Xót thương bao cảnh ngộ
Thơ buồn vui sướng khổ
Ta trăn trở cùng người
Thơ như cất tiếng cười
Dù lòng ta quặn thắt
Thơ như làn gió mát
Dù mặn chát bờ môi
Thơ yêu ghét đầy vơi
Ta dành cho người khác
Thơ khóc cười ca hát
Mình ta hiểu ta thôi.
Bucharest, 3.1.2014
DQC
*****
Đôi lời nhắn ai
Mỗi lần em nói điều gì
Anh liền gạt phắt, “biết chi”, đàn bà
Việc công cho đến việc nhà
Một mình anh quyết, “đàn bà” biết chi
Nhìn con ngày một gầy đi
Nhắc anh xem thử chuyện gì với con
“Úi chà, cái chuyện cỏn con
Tuổi ăn, tuổi nghịch nó còn ham chơi”
Đến khi con ốm, rối bời
Thuốc thang, cơm cháo, kêu trời “khổ tôi”
Khi vui có nhắc đôi lời
Gắt khù anh quát “biết rồi” im đi
Rồi còn bực bội, có khi
– Cô không chịu được, “biến đi” cho rồi…
Sao anh không nghĩ lại thời
Cơm ăn không đủ, nổi trôi tháng ngày
Không nhà cửa, trắng bàn tay
“Đàn bà” gây dựng “dinh”này từ đâu
Anh ơi, nên nghĩ cho sâu
Đàn bà đâu phải chiếc cầu anh đi
Qua rồi anh lại tức thì
Mỉa mai bảo vợ “biết chi”, đàn bà
Đàn bà đâu chỉ việc nhà
Mà không cần được ngợi ca công mình
Cũng là một kiếp chúng sinh
Cũng cùng một kiếp “gọi mình xưng ta”
Nhân ngày mồng Tám tháng Ba
Vài lời nhắn gửi bạn xa, bạn gần
Việc vui là những lúc thân
Việc nên bàn bạc mong cần hiểu nhau
Bình quyền, bình đẳng, mai sau
Tình nồng giữ trọn cùng nhau suốt đời./.
Viết nhân ngày 8/3.
Bucharest, 19.2.2014
Bùi Quang Minh
*****
Cảm hứng nhân đọc thơ anh
Đọc xong bài thơ anh ơi,
Cảm ơn lắm lắm những lời sẻ chia
Chồng dù phái mạnh, biết gì?
Nếu như không biết khắc ghi công Nàng
Nhà kia quạnh quẽ vắng Chàng
Bếp kia tắt lửa vắng Nàng lạnh tanh
Kiếp này đã kết duyên lành
Sao không biết giữ ân tình với nhau?
Sao không ái ngữ làm đầu
Một câu khen, một lời âu yếm Nàng?
Sao không coi trọng lòng vàng?
Không nâng niu mối tình ngàn cân kia?
Lại vô tình cứ nhạo chê
Lẽ ra phải thấy tràn trề biết ơn…
Đàn bà nghĩ thật dễ thương
Yêu bằng tai, chớ coi thường lời khen!
Được lời làm lụng như điên
Làm không tính đến lợi riêng, phận mình
Đừng nghĩ họ dại mà khinh
Lỡ ra tình mất chính mình xót xa
Rồi còn con cái trông ra
Mẹ cha như vậy, con mà tốt ư?
Yêu Thương mấy cũng không vừa
Hãy cho đi để nhận về Yêu Thương.
Hà nội, 25.2.2014
Lê Việt Liên