Một ngày nọ, một người trẻ hỏi tôi:
– Về già cảm giác như thế nào?
Tôi rất ngạc nhiên về câu hỏi, vì tôi không coi mình là già. Khi anh ấy nhìn thấy phản ứng của tôi, anh ấy có vẻ mắc cỡ, nhưng tôi giải thích rằng đó là một câu hỏi thú vị. Và sau khi suy ngẫm, tôi kết luận rằng già đi là một món quà.
Đôi khi tôi ngạc nhiên về hình dáng của mình khi đứng trước gương. Nhưng tôi không lo lắng về những điều đó lâu. Tôi sẽ không đánh đổi tất cả những gì mình có để có ít tóc bạc hơn và một cái bụng thon gọn. Tôi không tự trách mình vì đã không dọn dẹp giường sau khi ngủ dậy, hay ăn thêm một vài món đồ “hơi béo”. Tôi được quyền sống lộn xộn một chút, ngông nghênh và dành nhiều giờ hơn để nhìn ngắm những bông hoa của mình.
Tôi đã chứng kiến một số người bạn thân yêu của tôi rời bỏ thế giới này, mà chưa được hưởng sự tự do thoải mái khi già đi.
Ai quan tâm nếu tôi đọc sách hay chơi trên máy tính đến 4 giờ sáng và sau đó ngủ cho đến khi nào muốn dậy thì thôi?
Tôi sẽ sống lại nhịp điệu của những năm 50 và 60. Và nếu tôi muốn khóc cho một cuộc tình đã mất nào đó … thì tôi sẽ làm vậy mà không phải e ngại.
Tôi sẽ đi bộ xuống bãi biển trong bộ đồ bơi trải dài trên cơ thể tròn trịa mập mạp của mình và thả mình vào những con sóng, mặc cho những ánh nhìn thương hại của các cô gái trẻ mặc bikini. Tôi nghĩ rồi họ cũng sẽ già đi như tôi, nếu họ may mắn …
Đúng là bao năm qua trái tim tôi từng đau đớn vì mất đi người thân yêu, vì nỗi đau của một đứa trẻ, hay chứng kiến một con thú cưng chết. Nhưng chính sự đau khổ lại cho chúng ta sức mạnh và khiến chúng ta trưởng thành. Một trái tim chưa từng tan vỡ là một trái tim khô khan và sẽ không bao giờ biết được hạnh phúc khi mất mát.
Tôi tự hào vì đã sống đủ lâu để tóc tôi ngả sang màu trắng và giữ lại nụ cười của tuổi trẻ trước khi xuất hiện những nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt.
Bây giờ, để trả lời câu hỏi một cách trung thực, tôi có thể nói:
– Tôi thích già, bởi vì tuổi già khiến tôi khôn ngoan hơn, tự do hơn!
– Tôi biết mình sẽ không sống mãi, nhưng khi đang còn sống, tôi sẽ sống theo quy luật của chính mình, của trái tim mình.
– Tôi sẽ không hối tiếc về những gì chưa đạt được, cũng như không lo lắng về những gì sẽ xảy ra.
– Thời gian còn lại, đơn giản tôi sẽ yêu cuộc sống như tôi đã từng sống cho đến ngày hôm nay, phần còn lại tôi phó mặc cho Chúa.
20/05/2022.
(Từ Lê Văn Quy)
DQC (st)