Biết thương mẹ đã xa rồi
Hà nội, 17.8.2015
Phạm Quang Thu
***
MẸ
Vu Lan ngàn thuở vơi đầy
Mưa ngâu sầu nhớ ngơ ngây trong lòng
Buâng khuâng bóng mẹ hoài mong
Hương Trầm ngào ngạt buồn trong nỗi niềm
Mẹ ơi mẹ ngủ bình yên
Thiêng liêng tình mẹ triền miên bao đời
Công ơn của mẹ như trời
Công sinh công dưỡng tuyệt vời mẹ ơi
Tóc mẹ bạc tựa trăng rơi
Con nhìn ảnh mẹ chơi vơi cõi lòng
Mẹ ơi con cứ ngóng mong
Âm dương cách trở vọng ngàn xa xôi
Ngậm ngùi thương mẹ quá thôi
Âm thầm lặng lẽ bồi hồi mông lung
Nhớ thương biết nói sao cùng
Bao giờ cho được trùng phùng mẹ ơi
Vu lan nhớ mẹ hồn rơi
Thấm sâu tình mẹ cả đời vì con
Mẹ mong con mẹ vuông tròn
Cho tình mẹ ngọt giữa dòng yêu thương
Hương thơm khói tỏa mờ sương
Phương xa nhớ mẹ vấn vương tâm hồn
Gió chiều lay gọi hoàng hôn
Cho thêm nỗi nhớ cho dồn sóng thương
Ơn sâu nghĩa mẹ tràn vương
Ngân nga tiếng mẹ phong sương nhớ hoài.
Bucharest 26/8/2015
Thủy Thi
*****
THÁNG 7
Hạnh phúc với những ai còn Mẹ để chăm lo
Bởi có rất nhiều người chỉ còn để nhớ thương và để khóc
Sự hối hận sẽ muộn màng, sự xót xa cứ mãi dài dằng dặc
Bám theo trái tim ta cho tới cuối cuộc đời
Có thể chẳng nhớ nổi đâu một tiếng ru hời
Một túi bỏng ngô Mẹ mua mỗi lần đi chợ
Con cái đã lớn rồi không ngóng quà bánh nữa
Lưng Mẹ cũng đã còng theo đằng đẵng thời gian
Mắt Mẹ sáng lên nhìn đàn cháu hân hoan
Trái tim chan chứa yêu thương tựa nước trên nguồn không bao giờ vơi cả
Rồi sẽ có một ngày, không cần phải hè nắng chang chang hoặc đông đầy buốt giá
Mẹ vĩnh viễn ra đi, về với tổ tiên mình…
Có nghĩa lý gì đâu dẫu điếu phúng linh đình
Dẫu con cháu sức rộng dài đúc tượng đồng thờ Mẹ
Hãy chăm chút khi Mẹ còn sức khỏe
Bằng ánh mắt quan tâm, bằng tất cả tấm lòng
Người xưa nói “Chim trời ai dễ đếm lông
Nuôi con ai nỡ kể công tháng ngày”
Đâu phải giờ đây cuộc sống đủ đầy
Siêu thị dọc ngang đầy trứng sữa, áo quần, đồ chơi và tã bỉm
Chỉ cần có tiền thôi là Ô-sin chúm chím
Chỉ cần có hư danh là kẻ đón người chào…
Cuộc sống dẫu đổi thay, thay đổi đến thế nào
Mỗi người cũng chỉ có một Mẹ thôi để vui buồn chia sẻ
Để lúc bé thơ gục đầu vào lòng mẹ
Khi thăm thẳm cô đơn có chốn đi về
Tháng Bảy mưa buồn.
Tháng Bảy tái tê
Với những ai tóc bạc, lưng còng nhớ Mẹ xưa đã khuất
Với những ai tuổi trẻ nỡ quên bởi phải lo toan áo cơm tất bật
Với tất cả mọi sinh linh mang trái tim người
Xin được thắp nén hương thơm thành kính trước Biển Trời…
Hà nội, 25.08.2015
Nguyễn Quyết Thắng
*****
Rằm tháng 7
Cả năm có một rằm tháng bảy
Một mùa Vu Lan
Để nỗi niềm ta dâng tràn
Nhớ tới bố mẹ ta, nhớ bao người đã khuất
Rằm tháng bảy ngày linh thiêng nhất
Ngày mọi cô hồn hành khất được trao dâng
Có nỗi niềm xao xuyến bâng khuâng
Cảm động tủi hờn trong lòng ta tháng bẩy
Những ngày Ngâu buồn như ta đã thấy
Mưa lây phây như lệ chảy đau buồn
Ngưu Lang Chức Nữ lệ tuôn
Gặp nhau sau chia ly cách trở
Rằm tháng bảy như có gì dang dở
Bịn rịn lời chia tay
Thôi thúc lắt lay
Đong đầy lệ ứa
Rằm tháng bảy không về như thất hứa
Với người còn người mất Em ơi
Nước mắt hoen mi khi đành phận xa xôi!
Hà nội, 24.8.2015
Phạm Quang Thu
*****
Vu Lan, giỗ mẹ
Hà Nội tháng bảy, mưa ngâu.
Lễ Vu Lan cũng là ngày giỗ mẹ.
Ở châu Âu nắng vàng dát nhẹ
Mà lòng con vẫn có gió heo may
Nhà mình xưa như một đoàn tàu
Cùng với bố, mẹ là toa đầu máy.
Năm chúng con, ông bà, bố mẹ
Chín thành viên, bố mẹ là đầu tàu.
Băng qua thời đạn bom gian khó
Rồi đến thời “đổi mới”, “vượt rào”
Mẹ dạy chúng con giờ nào việc nấy
Việc học hành, việc làm thêm, việc nuôi dưỡng ước mơ.
Ai cũng bảo mẹ là người rất đẹp
Một vẻ đẹp mạnh mẽ và uy nghiêm
Nhưng ẩn sau vẻ lạnh lùng, ít nói
Là trái tim luôn nghĩ giúp mọi người.
Khi chúng con mới lập nghiêp, lập thân
Mẹ bỗng ra đi, đột ngột, bất ngờ
Giữa trưa ngày 13 tháng bảy, lễ Vu Lan.
Chẳng kịp gặp người thân, chẳng một lời căn dặn…
Ngày tiễn mẹ, dòng người trôi dài mãi
Trời âm u, lạnh lẽo, gió heo may…
Mẹ yên nghỉ ở Hưng Yên, quê bố.
Nơi mẹ chưa một ngày được sống ở nơi đây.
Các con mẹ giờ ở bốn phương trời
Đều biết quan tâm đến mọi người như mẹ
Lễ Vu Lan thắp hương, nhớ mẹ
Cõi Vĩnh Hằng xa, mẹ sẽ mỉm cười.
Bucharest, 26.8.2015
Bùi Thanh Hằng
*****
“Có nuôi con mới hiểu lòng Cha Mẹ!”
Nghe nói vậy ta chỉ mỉm cười thôi
Ta thầm nghĩ: trách nhiệm Cha Mẹ nuôi!
Nên hay hờn mỗi khi Cha Mẹ mắng
Khi đã hiểu công Cha Mẹ sâu nặng
Thì chao ôi! Tóc Mẹ đã bạc mầu
Mắt Cha mờ, da khô xạm, xám nâu
Tai đã lãng, bước chân lê, chậm chạp
Ta mải mê theo dòng đời. Hỗn tạp
Danh vọng, bạc tiền, vật chất xa hoa
Mà quên đi Cha Mẹ đang chờ ta
Mong biết ta có bình an, khỏe mạnh?
Rồi một ngày Cha không còn bên cạnh
Mẹ khuất xa, mới khóc lóc buồn rầu
Hãy thăm hỏi dù chỉ là đôi câu
Hãy trân trọng thời gian bên Cha Mẹ!
Bucharest, tháng 8.2015
Dương Quỳnh Chi